Mẹ lặng ngồi bên ngôi mộ Vô danh
Tay vuốt tấm bia không tên đã cũ
Thắp nén hương, nhổ từng cây cỏ
Thầm khấn câu gì đủ Mẹ nghe thôi.
Mẹ lầm lũi đi giữa ánh nắng trời
Mồ hôi ướt đầm, lưng còng gập xuống
Bình nước mang theo Mẹ không nỡ uống
Dành để chia đều vài giọt tới từng anh.
Đời Mẹ nghèo trải hai cuộc chiến tranh
Lấy chồng lính, con lớn lên vào lính,
Chồng thương binh, lo trở trời ốm bệnh
Con hy sinh vùng biên giới Việt Lào.
Trong nghĩa trang con nằm dưới mộ nào
Ở hàng cuối, phía trên hay ở giữa?
Sao Mẹ biết, mà làm sao biết nữa
Người chôn con cũng hy sinh rồi.
Trận đánh bờ sông, trận đánh lưng đồi
Con ngã xuống, như bao đồng đội khác
Bom đạn, nắng mưa bào mòn dấu vết
Đồng đội trở về, tóc cứ bạc thêm.
Mẹ ra về, như chừng bước chậm hơn
Chiều nhạt nắng gió hàng cây xào xạc
Các con đây từ mọi miền đất nước
Đều là con mình, vì Tổ quốc hy sinh.
(Bài viết nhân dịp 27.7)
Trần Quốc Hùng
Tác giả: Trần Quốc Hùng, sinh năm 1957.
Từng học Đại học Tổng hợp Hà Nội, nay là Đại học Quốc gia Hà Nội.
Từng học Đại học Tổng hợp Lomonoxop, Matxcova.
Từng làm việc ở Viện Địa chất, Viện Hàn lâm Khoa học và Công nghệ Việt Nam.