Súp lươn Nghệ An - đặc sản trứ danh xứ Nghệ (Ảnh: Sưu tầm)

Hương vị của ký ức

Người Nghệ ăn súp lươn không phải chỉ để no, mà để ấm lòng. Cái cay của ớt, cái thơm của hành, cái ngọt của thịt lươn đồng như đánh thức tuổi thơ: những ngày theo mẹ ra đồng, thấy cha đặt trúm buổi sớm, rồi chiều về bắt được mấy con lươn trơn nhớt, mập ú, mẹ lại lọc xương, xắt lát, rim vàng với nghệ.

Thứ nghệ vàng ấy, đặc sản của đất Nghệ, không chỉ để tạo màu, mà như nét son điểm lên bức tranh quê. Người Nghệ nói: Lươn mà thiếu nghệ, khác chi người xa quê quên mất tiếng mẹ ru”.

Cái tinh tế trong món dân dã

Súp lươn xứ Nghệ không chỉ ngon nhờ nguyên liệu, mà còn nhờ cái “tính cách” của người nấu. Nấu súp lươn mà nóng vội, lươn sẽ tan nát. Nêm súp mà mạnh tay, vị sẽ mất cân. Phải chậm rãi, kiên nhẫn, phải “thấu” từng miếng thịt lươn như thấu lòng người.

Người xứ Nghệ vốn vậy, kỹ tính mà nặng tình. Một tô súp lươn tưởng giản đơn, nhưng gửi gắm bao nếp nghĩ của người quê: chân thành, cứng cỏi mà dịu dàng.

Hương vị món súp lươn khiến nhiều người phải mê mẩn (Ảnh: Sưu tầm)

Từ món ăn đến triết lý sống

Nhìn tô súp lươn nóng hổi, tôi lại nghĩ: hóa ra, giữa nhịp sống hiện đại, người Nghệ vẫn giữ được một góc hồn quê trong gian bếp nhỏ. Cũng như đời sống hôm nay, muốn bền, muốn sâu, phải biết “ủ” giá trị truyền thống như người ta ủ nồi nước súp lươn trên bếp than hồng, âm ỉ, lâu mà ngọt.

Người xứ Nghệ nói “ăn súp lươn là ăn cái tình quê”, bởi trong mỗi muỗng súp có cả trời thương nhớ. Cái vị cay nơi đầu lưỡi như để người xa quê không quên gốc gác, không quên tiếng “mô, tê, răng, rứa” thân thương.

Súp lươn xứ Nghệ, không chỉ là món ăn, mà là câu chuyện về ký ức, về nết người, về sức sống bền bỉ của vùng đất gió Lào cát trắng.